Chương 109

Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Đản Quyền

2.572 chữ

22-08-2023

Chương 109

Cô đưa chiếc khăn tắm đang cầm trong tay cho cậu bé.

Diệp Minh Thành trốn sau chiếc rèm: “…

Quấn khăn lên người xong chưa?

Cuối cùng cậu bé cũng ló đầu ra từ sau tấm rèm, vì có hơi nước nóng trong phòng tắm nên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy ửng đỏ lên, đôi mắt đen và sáng giống y hệt bố, màu đen lấp lánh giống như một chú mèo con đầy cảnh giác, vô cùng dễ thương.

“Mau đưa cho cháu.”

“Ừ ừ, được rồi, cầm lấy!” Mộc Vân lập tức đưa chiếc khăn tắm trong tay của mình đưa cho cậu bé.

Đây là kinh nghiệm của người làm mẹ mới có được, nhìn xem, trước khi đi vào bên trong, cô đã nghĩ đến điều đó.

Thế là sau đó, cuối cùng Diệp Minh Thành cuốn lấy cái khăn tắm lên người, mà Mộc Vân, cuối cùng cũng nhờ có việc giúp đỡ đưa chiếc khăn tắm, lần đầu tiên giúp đỡ đứa con lớn mặc bộ quần áo nhỏ thành công.

Đương nhiên, cô cũng tìm được một lời giải thích rất tốt, cậu cũng lộn ngược chiếc quần lót mà mình đang mặc.

Mặc quần áo xong rồi, hai mẹ con họ đi ra từ bên trong nhà tắm.

“Minh Thành, cháu… có muốn ở lại đây không?”

Mộc Vân nhìn thấy cậu bé đã tắm rửa xong rồi, lại một lần nữa nảy ra ý định rời đi, cô thực sự không muốn ở lại nơi này nữa.

Nhưng mà Diệp Minh Thành không gì, sau khi cậu bé tắm xong thì đi đến tủ ti vi ở trong phòng khách, từ bên trong lấy ra một mảnh lego kích thước không nhỏ, một mình ngồi ở đó ghép lại.

Mộc Vân: “..”

Nhìn dáng vẻ này của cậu bé, giống như không có ý muốn về vậy.

Vậy bây giờ phải làm thế nào giờ? Không về sao?

Cậu bé không về cũng không sao, ở đây nhìn qua cũng rất đầy đủ, chắc là được chuẩn bị đặc biệt dành cho cậu bé, hơn nữa lần trước cô đưa thuốc đến cho cậu bé không phải cũng theo người đàn ông kia đợi ở đây cả một buổi chiều sao?

Mộc Vân cũng không để ý đến cậu bé nữa, cô định xuống dưới nói chuyện với Lâm Tử Khang một lúc rồi tự mình đi về.

Nhưng mà điều khiến cô hơi nhíu mày chính là khi cô đi xuống không chỉ không tìm được Lâm Tử Khang ở trong phòng tổng giám đốc, mà ngay cả người đàn ông cô không muốn nhìn thấy nhất cũng không thấy đâu.

Bọn họ đi đâu rồi?

Cô có hơi nóng nảy tìm một lúc lâu nhưng cũng không tìm được trợ lý Lâm, cũng không biết anh ấy đi đâu rồi? Vậy làm sao bây giờ? Lại phải đi tìm người đàn ông kia một lần nữa sao?

Mộc Vân có hơi cáu kỉnh.

Cũng chính vào lúc này điện thoại di động đặt ở trên bàn của Diệp Sâm kêu lên.

“Reng reng reng…”

Mộc Vân quay đầu rời đi, cô không thể quan tâm đến những chuyện này, bây giờ ngay cả chủ nhân của văn phòng này cô cũng không muốn nhìn thấy, liếc một cái cũng không muốn thì làm sao có thể quan tâm đến những chuyện này chứ?

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!